Trăm thấy không bằng một làm”

Công tác chuẩn bị tại thành phố đâu đã vào đấy, hứa hẹn một chuyến đi ý nghĩa. Chuyến đi này có nhiều bạn mới tham gia, cá biệt còn có những bạn chỉ mới lớp 10 mà đã có tinh thần “tương thân tương ái”.
Chúng tôi rời thành phố mang tên Bác lúc 21 giờ ngày 3 tháng 6. Trên xe chúng tôi giao lưu với nhau cởi mở, tạo điều kiện cho các bạn mới tham gia lần đầu hòa nhập. Gần 6 giờ sáng hôm sau chúng tôi có mặt tại trụ sở ủy ban huyện Cư M’gar tỉnh ĐakLak. Nhìn khuôn mặt ai cũng hớn hở như truyền thêm động lực cho tôi, hành trang các bạn mang theo trong 3 ngày ở lại ĐakLak không có gì nhiều ngoài những bộ trang phục và ít vật dụng cá nhân, nhưng nhiều nhất có lẽ là lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, dù đi đến bất kỳ nơi đâu các bạn cũng luôn trong một tư thế sẵn sàng.
Không khí nơi đây thật dễ chịu, cái mát lạnh của nắng mai, cái khoan thai của hơi ẩm cơn mưa tối qua đã làm đoàn chúng tôi quên đi cái nóng oi ả những ngày hè ở thành phố.

Gác lại mọi chuyện sau lưng, chúng tôi khuân từng bao quà, vật dụng xuống xếp vào một góc, tranh thủ ăn lót dạ buổi sáng với bánh bao, sau đó chúng tôi chọn cho mình một góc ngã lưng ngay trong ủy ban. Chính quyền địa phương hết sức tận tình giúp đỡ chúng tôi trong khâu chuẩn bị, đó là điều chúng tôi rất cảm kích và như được tiếp thêm sức mạnh.

Các bạn tình nguyện viên đang chuyển vật phẩm từ trên xe vào trong sân ủy ban.
Đoàn chia thành 4 nhóm, mỗi nhóm có nhiệm vụ riêng như: nấu cơm cho đoàn khoảng hơn 40 người, nhóm sắp xếp các gian hàng trò chơi, nhóm làm lửa trại, nhóm chuẩn bị sân khấu.

Các bạn đang tranh thủ nấu cơm…
Trong khi các bạn đang chuẩn bị gian hàng, tôi kêu gọi mấy em nhỏ đang tập trung quanh sân trường lại tham gia trò chơi tập thể, các em rất ngoan, có những em rất thụ động vì phần lớn các em đều là dân tộc thiểu số, những cử chỉ vụng về và hí hửng của các em khi tham gia trò chơi khiến tôi rất hứng thú. Xong trò chơi các em ra về ăn cơm để buổi chiều bắt đầu tham gia các gian hàng trò chơi. Gian hàng trò chơi rất đa dạng, nào là tô tranh cát, bịt mặt đập chai, thổi bong bóng lấy từ tô bột mì, ném vòng vào chai, xé giấy dán tranh, chuyền chanh, dẫn bóng vào khung thành,… Mỗi em sẽ nhận được một phiếu trò chơi, em nào chơi xong trò chơi đó sẽ được người quản trò đánh dấu hoàn tất, khi các em chơi hết các trò chơi sẽ đem phiếu đó đổi lấy quà tặng mà ban tổ chức đã gói cẩn thận.

Kendy Đạt đang cho các em chơi trò con thỏ.
Kendy Đạt đang cho các em nhỏ chơi trò combo đếm số + con vịt + con thỏ.
Tôi thấm thía cái cảnh nghèo nơi quê hương Sài Gòn, nơi thành phố mà mọi người tất bật cho cuộc sống cũng không đủ miếng ăn nhưng manh áo thì phải có. Đến vùng hẻo lánh của ĐakLak lần này tôi thấy còn sót xa hơn, các em phải mặc quần áo dính đầy vết bẩn, nhàu nát đến trường, đôi bàn chân bám đầy bùn đất,… nhưng các em rất hồn nhiên, cha mẹ chúng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời hằng ngày ở trên nương cũng không còn thời gian để mà quan tâm. Mới đây tôi có đọc bài báo về tỉ lệ tốt nghiệp phổ thông ở một trường miền núi, có 36 em dự thi thì chỉ có 10 em đậu. Cũng phải thôi, khi mà điều kiện vật chất không đạt đến mức cơ bản thì cơ hội phát triển sẽ tỉ lệ nghịch. Chúng tôi biết rằng những gì chúng tôi làm ngày hôm nay chỉ là ngọn lửa le lói trong đêm tối, chỉ có thể giúp các em ngày hôm nay, còn ngày mai trở đi thì cần phải “một cây làm chẳng nên non – Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”.

Các em rất ngây thơ…

Ngoài những hoạt động trên chúng tôi còn có những buổi phát thanh tuyên truyền phát luật nhằm kêu gọi mọi người có lối sống đúng và lành mạnh – nơi mà kiến thức về pháp luật dường như ít được nhắc đến.
Tối đến là diễn ra văn nghệ và lửa trại, bỗng cúp điện và cơn mưa kéo đến, cả đoàn như đượm buồn, tôi thầm nghĩ “chẳng lẽ công sức các bạn bỏ ra lại công cóc hay sao?”. Nhưng không! Ông trời không phụ lòng người có lòng bao giờ, cơn mưa cũng tạnh và điện có lại sau đó một giờ, chúng tôi hô hò trong vui mừng, tiếp tục bắt tay vào công việc còn dang dở. Thế là ánh đèn sân khấu được bật lên, bà con kéo đến ngày một đông, chật khít cả sân ủy ban. Mở màn là ca khúc “cho bạn cho tôi” của bạn Quang (nick diễn đàn là CruiseBK), bạn diễn rất điềm tĩnh như chính tên bài hát. Tiếp theo là các tiết mục múa của Hội Trái Tim Yêu Thương và song ca của địa phương. Không khí ngày càng sôi động hơn với các ca khúc chiều lên bản thượng, nàng sơn ca, áo xanh… những điệu múa thướt tha, uyển chuyển của các bạn địa phương đã đưa mọi người về lại núi rừng Tây nguyên hoang vu. Tôi ấn tượng nhất là cậu bé dân tộc mới lớp 8 mà đã đứng sân khấu hát rất tự tin, khi được khán giả yêu cầu bạn sẵn sàng hát tiếp ca khúc “Vì một thế giới ngày mai” (bài hát chính thức trong Sea game 22). Kết thúc chương trình các bạn di chuyển sang trường tiểu học đối diện ủy ban, nơi sẽ diễn ra đêm lửa trại. Nhưng phải đến 15 phút sau các bạn mới đi được vì các thanh niên ở địa phương quá khích chạy nẹt bô, lượn lờ trước ủy ban không cho chúng tôi đi, chúng tôi phải nhờ sự hỗ trợ của đội an ninh nơi đây, một phần vì trời mưa đường xá lầy lội nên các thanh niên này cũng bị trở ngại, một chuyện thường tình nơi đây…

Lê Miên Ca đang trình bày ca khúc “Xin động lòng thương” do chính anh hòa âm phối khí.
Dấu chân phía trước – Tốp múa Hội Trái Tim Yêu Thương
Nàng sơn ca – Tốp múa địa phương
Chiều lên bản thượng – Tốp múa Hội Trái Tim Yêu Thương
Chim Bil bay về cội nguồn – ca sỹ địa phương
Áo xanh – Tốp ca Hội TTYT
Lửa trại lần này theo nhiều bạn đánh giá là rất đẹp, cảm ơn bạn Đăng Khoa nhiều lắm, nhờ có bạn mà lửa trại thêm phần ý nghĩa. Mỗi ngọn lửa được thắp lên là một nỗi niềm mà ban tổ chức muốn kêu gọi các bạn hãy giữ mãi ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ, luôn ra sức giúp đỡ những người khác có hoàn cảnh khó khăn trong xã hội.

Lần đầu tôi được uống rượu cần mặc dù đã biết từ lâu, tôi uống đợt nước đầu nên vị hơi đậm và kết thúc bằng vị nước cuối toàn là nước (nghe nói uống từ đợt nước thứ 2 là ngon nhất). Vì cũng là lần đầu tiên nên các bạn còn lại trong đoàn uống một hơi cho đã, đã có vài bạn say mèm, trong đó có vài bạn nữ. Giờ mới biết con gái mà say thì nói nhiều và cứng đầu thật…

Ngày cuối, chúng tôi trồng cây tại trường Nguyễn Đình Chiểu, ai cũng háo hức và thích thú vì là lần đầu hoặc rất lâu mới được trồng cây, mỗi một cây giống được đặt xuống là một hy vọng được thắp lên. Những cây nhỏ rồi mai đây sẽ cao to che bóng mát cho các em nhỏ tại trường tiểu học, chúng sẽ hòa mình với thiên nhiên mà đón lấy những hạt nắng mai. Chia tay chúng tôi, thầy hiệu trưởng phát biểu mà rưng rưng nước mắt, niềm xúc động có lẽ là quá lớn, thầy cho biết rằng hiếm có ai mà đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, thầy quý những giây phút này, thầy nhắn nhủ chúng tôi hãy mở rộng tình thương, xem nơi đây là nhà, đi đâu cũng nhớ đến nó, thầy mong muốn những người con nơi đây nếu có thành đạt thì hãy quay về dựng xây quê hương. Rồi lần lượt cô hiệu trưởng trường Nguyễn Khuyến, anh chị cán bộ đoàn cũng phát biểu cảm nghĩ, mỗi người là một cung bậc cảm giác khác nhau. Chúng tôi biết chúng tôi còn nặng ân tình với mảnh đất này lắm.

Các bạn đang cầm trên tay những cây giống… mai sau sẽ thành cây cổ thụ.
Tâp kết trước khi ra quân trồng cây…
Bảng lưu niệm…


Lời cuối, chương trình lần này xét chung thì thành công tốt đẹp vì được đài truyền hình thành phố, báo ĐakLak và một số báo đài khác quan tâm, mang đến ý nghĩa thiết thực cho các em nhỏ, tạo sân chơi lành mạnh cho các bạn tình nguyện viên, tạo sự gắn kết giữa các bạn mới và cũ, quan trọng hơn cả là nhân rộng tình yêu thương đến với mọi người, mọi nhà.

Còn nữa, mua bơ sáp chính hiệu ở ĐakLak 15K/kg trong khi mới hôm qua chạy trên lề đường ở thành phố thấy để dòng chữ “Bơ sáp ĐakLak 8.000/kg”, hóa ra mua bơ tận nơi trồng còn đắt hơn à?
