(Kendy Đạt) – Lần đầu tiên tham gia một cuộc thi viết trực tuyến trên một diễn đàn tui đã một thời gắn bó. Bài viết đoạt giải nhì trong cuộc thi “Ngôi nhà kỹ năng sống và Tôi” do diễn đàn kynangsong.org tổ chức.
Tôi không biết nên gọi nó là định mệnh hay sự tình cờ đây nữa? Giờ đây, điều đó không quan trọng nữa bởi nó là một phần trong cuộc sống, trong trái tim tôi, nơi đó đã mang đến cho tôi bao điều thú vị – tôi gọi nó là ngôi nhà kỹ năng sống…

Bước ngoặt…
Mãi cho đến khi 18 tuổi, tôi mới biết đến cụm từ “kỹ năng sống”, có lẽ như nó còn xa lạ với nhiều người. Tôi lên mạng tìm hiểu xem thế nào, tôi tra google cụm từ “kỹ năng sống”, link (đường dẫn) dẫn tôi đến một forum (diễn đàn) có tên là kynang… những hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là những bạn trẻ ngồi xếp thành vòng tròn chơi đùa với nhau rất đáng yêu; có lẽ như nó quá xa lạ đối với tôi, tôi lướt một vòng quanh diễn đàn và rồi tôi lại thoát ra để chơi game (cũng xin nói thêm là, lúc đó tôi là một tên nghiện game, trung bình tôi chơi game 5 giờ/ ngày, cứ thế tôi chơi từ thứ 2, thứ 3… cho đến chủ nhật). Định mệnh đã lên tiếng, tôi tham gia ngày hội “Festival tuổi trẻ thành phố sáng tạo”, tôi tham gia Festival này vì được vé mời từ Đoàn trường Đại học Bách Khoa (nơi tôi đang học, lúc ấy tôi đang làm chi hội trưởng). Trong ngày hội ấy, tôi đi cùng một người bạn thân. Tới phần cuối chương trình là một cô MC khá xinh lên giới thiệu về CLB Kỹ Năng Sống, trong đầu tôi lúc ấy thoáng nghĩ đến cụm từ “kỹ năng sống” nghe sao quen quen ấy nhỉ? A! Đúng rồi, vài tháng trước mình có tìm đến cụm từ này kia mà. Kết thúc buổi giới thiệu, tôi tìm đến gian hàng của CLB, tôi được chơi một vài trò chơi mang đậm chất “bói”, mà công nhận cũng chính xác ghê bây! Tôi tiến sâu hơn để xem hình ảnh hoạt động của CLB, tôi nhận ra rằng nơi đây thật vui, thật bổ ích, mình nên tham gia ngay thôi. Tôi được một chị tên là Quỳnh Phương giới thiệu sơ về CLB và cho địa chỉ diễn đàn nữa. Hôm sau, tôi lên mạng và gõ vào cụm từ “kynangsong.org”; thật tình cờ, đây là trang mà mấy tháng trước mình vào cơ mà!
Những ngày đầu…
Đến những ngày đầu năm 2010 tôi mới thực sự tập trung cho diễn đàn, tôi mở đầu đợt tấn công bằng bài viết “Kendy Đạt lộ ảnh nóng” và từ đó tôi được vài bạn trên diễn đàn biết đến và đặc biệt là lọt vào tầm ngắm của Ban quản trị. Sau gần 2 tháng ra sức viết bài, tôi đã vươn lên vị trí thứ nhất của anh Admin kính yêu, trước đó tôi đã viết liên tục hàng chục bài một cách vô tư để rồi bị chị “Cẩm Tú Cầu” và “Sóng” nhắc nhở liên tục; tôi nhận ra rằng diễn đàn này không như bao diễn đàn khác, họ cần sự chia sẻ thật từ chính mình, có nghĩa gì khi phải viết thật nhiều mà chẳng ai đọc? Câu hỏi ấy như cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi…
Và rồi, những ngày cận Tết cũng là lúc diễn đàn tổ chức buổi offline cuối cùng trong năm mang tên “Tất niên”. Với sự nổi bật của tôi trên diễn đàn trong suốt thời gian qua không có gì ngạc nhiên khi tôi được chọn làm nhân vật phỏng vấn đầu tiên. Qua buổi offline đó tôi mới thấy hết sự thân thiện và trìu mến của các bạn, những cử chỉ “Free Hugs” chắc hẳn sẽ còn khắc sâu trong tâm trí của mỗi người khi đến với CLB Kỹ Năng Sống.
Gieo nhân nào gặt quả ấy…
Sau Tết cũng là lúc diễn đàn hoạt động ổn định trở lại, tôi bắt đầu vào công việc viết bài. Vai trò của tôi lúc này đã khác, không còn là thành viên như xưa nữa mà nay nó đã đổi sáng màu lam – Mod (chăm nom diễn đàn). Những bài viết của tôi có sự đầu tư hơn, tôi đưa những cái tiêu đề hấp dẫn đập vào mắt mọi người để họ cùng trao đổi, tôi chăm sóc bài viết kĩ hơn, bởi tôi hiểu một điều đơn giản rằng nếu một mình không chăm sóc bài viết của mình thì cũng chẳng ai thèm quan tâm cả. Những nỗ lực của tôi đã được đền đáp, tôi vào ban chủ nhiệm của hội Trái Tim Yêu Thương, nơi đã theo suốt tôi trong quá trình tham gia diễn đàn, tôi chỉ có thể nói một điều rằng: “Các bạn trong hội quá tuyệt vời và nhiệt huyết!”.
Khoảng vài tháng sau, tôi khá bất ngờ khi bài viết về khóa học LIFE 3 có tên tôi trong đó, tôi không nghĩ mình lại may mắn được chọn như vậy, bởi khóa học này chỉ dành cho 15 bạn là cựu thành viên, thành viên và cộng tác viên của CLB, còn tôi chả dính dáng gì đến CLB cả, tôi chỉ là thành viên trên diễn đàn mà thôi. Lúc đó, tôi biết rằng mình phải cố gắng thu sếp để tham gia đầy đủ các buổi học của khóa này. LIFE là viết tắt của Leadership by Integrity, Freedom and Enrollment). Đây là khóa học của tình yêu thương, có lẽ là chương trình đặc biệt nhất mà tôi từng học. Không gian học chỉ vọn vẻn khoảng chừng 20 mét vuông, nhưng chứa đựng vô vàn tình yêu thương của mọi người. Tôi đã khóc, tiếng khóc không nên lời nhưng là sự đồng cảm giữa hai trái tim.
Cảm ơn bạn Vi, Trang đã cho tôi hiểu thế nào là “người phi thường”.
Cảm ơn các anh, chị coach đã cho tôi hiểu thế nào là “một người vì mọi người”.
Cảm ơn ban tổ chức đã cho tôi hiểu thế nào là tâm huyết và hoài bão.
Cảm ơn về tất cả…
Tôi đã thu hoạch cho mình những gì?
Không phải là một bao tiền, nhưng cái tôi thu hoạch thì có bao nhiêu tiền cũng không mua được, đó là… kiến thức về kỹ năng mềm.
Không phải là cái lò sưởi, nhưng cái tôi thu hoạch được lại vô cùng ấm áp, đó là… tình yêu thương chứa chan.
Không phải là những bài hát kinh điển, nhưng cái tôi thu hoạch là những thanh âm êm đềm, đó là… tâm hồn.
Không phải là cho đi thật nhiều tiền, nhưng cái tôi thu hoạch thì vô cùng đơn giản, đó là… sự chia sẻ chân thành.

Lời kết…
Tôi viết những lời trên với sự chân thành nhất, khi tôi viết những dòng này trong đầu tôi không bao giờ nghĩ tới là viết để tham gia một cuộc thi nào cả. “Người khác chỉ thực sự hiểu bạn cho đến khi bạn bắt đầu chia sẻ”.
Phương châm làm việc của tôi là: “Đừng nói KHÔNG khi còn có thể”.
Câu danh ngôn tôi rất tâm đắc: “Cuộc sống cần nhất là sự điềm tĩnh và niềm tự tin” – mẹ Marie Curie.
