(Đạt V) – Mẹ là chủ đề muôn thuở, người ta có thể bỏ ra hằng ngày, hằng giờ để nói mà không sao diễn tả hết. Mẹ là một từ thanh cao như bầu trời bao la. Ấy vậy mà trong chúng ta đã từng vô tình chạm vào đó… Dù hành động bên ngoài của người con có xấu xa thế nào đi chăng nữa thì cũng là nhất thời, trong thâm tâm người con tình cảm dành cho mẹ vẫn là nhất.
Suốt thời thơ ấu, đứa bé đó rất là căm ghét mẹ mình chỉ vì một lí do là mẹ nó chỉ có một mắt mà thôi và mẹ nó là người nấu cơm thuê cho người ta nuôi nó ăn học. Nguyên nhân mà nó ghét là vì bạn bè trong lớp trêu chọc nó là con của bà một mắt. Một lần mẹ nó đến trường thăm nó thì nó đã chạy trốn, căm hờn trong lòng bởi vì tiếng nói của các bạn vang lên “A! Tao biết rồi mẹ mày kia kìa, mẹ mày có một mắt thôi” và những tiếng trêu trọc độc ác đó đã làm nó căm ghét mẹ nó. Và cuối cùng thằng bé đó nói “Mẹ đừng bao giờ đến trường tìm con nữa bởi vì mẹ đã trở thành đề tài để bạn bè trêu chọc con”.
Thế rồi động cơ để cho nó học giỏi là vì nó nghỉ phải học thật giỏi để có thể nhanh chóng rời xa khỏi mẹ, không muốn gần mẹ vì nó cảm thấy rất xấu hổ về hình ảnh của người mẹ một mắt, nó cảm thấy rằng mẹ mình không đẹp, không bằng mẹ người ta. Và nó học giỏi thật, được học bổng đi Sing-ga-po. Nó thành tài. Trở thành người đàn ông thành đạt, lập gia đình ở cả bên đó. Nhưng mà người con trai này cũng dành dụm tiền xây cho mẹ anh ta một ngôi nhà nho nhỏ và mỗi tháng cũng lén vợ gửi cho mẹ ít tiền. Anh nghĩ rằng làm như vậy cũng đã là báo hiếu rồi. Nhưng sự thật đau lòng là anh đã giấu vợ rằng “Mẹ đã mất” và khi những đứa con của mình ra đời anh cũng nói rằng “Bà nội con đã mất rồi”. Chỉ vì anh không muốn cho mọi người kể cả vợ và con cái của mình biết mẹ anh chỉ có một mắt, là hình ảnh luôn làm cho anh cảm thấy xấu hổ.
Nhưng rồi, lòng thương con da diết, bà đột ngột đi qua Sing-ga-po thăm con mà không cho con hay trước và khi đến nhà con mình thì 3 đứa cháu nội của bà thấy bà ăn mặc nghèo nàn… chỉ có một mắt… Đứa lớn thì cười nhạo, còn hay đứa bé thì khóc thét vì sợ hãi nghĩa là nó chưa thấy người nào lam lũ và có hình tướng như vậy. Khi nghe tiếng các con khóc, đứa con trai bà bước ra và nói với vẻ nóng giận “Bà đi đâu đây, bà đi về… bà có thấy rằng bà làm các con tôi sợ hãi hay không”, bà lão đáp lại “Xin lỗi tôi nhầm địa chỉ” rồi bà quay lưng đi về, không nói thêm một lời nào. Sau đó không lâu thì trường học của người con trai này tổ chức một ngày lễ truyền thống cho tất cả những người học sinh thành đạt trở về nước nói về những thành công sự nghiệp của mình… và người con trai đó trở về nước.
Trở về nước người con trai ấy cũng có đi thăm bạn bè, rồi cũng nghé qua thăm mẹ và được những người hàng xóm cho biết rằng “mẹ anh đã mất trong một đêm mưa gió” và bởi vì bà sống rất tốt, chan hòa hiền hậu với mọi người trong xóm, ai cũng thương nên đã giúp chôn cất bà tử tế. Rồi những người hàng xóm đã đưa cho anh một lá thư của mẹ anh gửi lại.
Nội dung lá thư như sau:
“Con yêu quý lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi vì đã qua Sing-ga-po bất ngờ làm các cháu sợ hãi, bây giờ mẹ yếu lắm rồi chắc là không còn đủ sức gặp lại con lần cuối. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con còn nhỏ. Con biết không hồi con còn nhỏ xíu con bị tai nạn và hỏng một bên mắt; mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt. Cho nên mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có thể để bác sĩ thay một bên mắt của mẹ cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó mà rất hãnh diện vì con đã nên người, mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy thế giới này bằng một con mắt của mẹ thay cho mẹ. Mẹ yêu con lắm con ơi”.
– Nếu ở trong tâm trạng của người con trai đó chúng ta sẽ có những suy nghĩ gì? Khóc? Vâng đó là những giọt nước mắt muộn màng.
Hoa cũng giống như đời mẹ. Mẹ ơi! Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ.
Thanh niên thời nay hay có những sĩ diện thời đại.
– Khi cha mẹ mình không đẹp không hoàn hảo bằng cha mẹ người khác. Hay nghèo nàn, xấu xí. Nhiều người đã chọn cách luôn che giấu cha mẹ mình là ai.
Cùng viết về mẹ, nhà thơ Đỗ Trung Quân đã cho thấy một tình mẹ bao la như biển cả, da diết trong nỗi nhớ thương vô bờ bến:
Ta ra đi mười năm xa vòng tay mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta chăng?
Có những bài thơ chắc lọc cả tâm hồn
Đau khổ chia lìa, buồn, vui, hạnh phúc
Có những bàn chân giẫm lên trái tim ta độc ác
Mà ta vẫn đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nỗi
Ta mê mãi trên bàn chân rong rủi
Mắt mẹ già vẫn dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy người đi qua mấy người dừng lại
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo vẫn vội vã đi tìm
Ta vẫn vô tình ta vẫn than nhiên.
Đạt V tổng hợp