Đạt à! Tao đã viết rất nhiều lá thư để gửi đi nhiều nơi nhưng đây là lần đầu tiên nó được gửi đến nơi mày.
Tao cứ suy nghĩ mãi, không biết có nên gửi cho mày hay không? Và tao đã quyết đĩnh một cách đầy can đảm và dứt khoát, tao biết mày sẽ khó chịu khi đọc những dòng này nhưng tao là bạn thân nhất của mày, tao viết chỉ để mày nhận ra điểm mù của chính mình.
Mày đã có một thành công lớn là đã cởi bỏ được chiếc áo khoác của chính mày – áo khoác lạnh lùng. Thay vào đó, mày chọn một chiếc áo khoác vui tính. Chính chiếc áo này đã giúp mày thân thiện và hòa đồng hơn, bạn bè cũng từ đó mà ngày một đông. Đó cũng là nhược điểm, khi bạn bè nhiều mày ít có thời gian để gặp những người bạn cũ. Nhớ vài năm về trước không? Mày là một đứa rất cộc tính, dễ tức giận nhưng bây giờ thì đỡ nhiều rồi. Cái tính vị tha trong mày luôn rất trội, mày giận đó, mày tỏ ra khó chịu với một ai đó, nhưng tao biết mày luôn tha thứ vô điều kiện và tao rất thích mày ở điểm đó. Mày luôn là đứa ôn hòa, không ghét cũng chẳng thích, mày luôn chơi với tất cả những đứa trong lớp, chẳng may có mâu thuẫn xảy ra giữa hai nhóm thì mày hoặc là “người giãi hòa” hoặc là “two-faced”, tao chỉ muốn khuyên mày “hãy làm những gì con tim mách bảo”. À! Mày luôn là người đúng hẹn, chẳng bao giờ tao thấy mày đi trễ, mày luôn là người đến đầu tiên mặc cho ngày hôm đó có trời mưa to, gió lớn. Tao lại càng ghét mày, chẳng chịu lo cho sức khỏe của mình gì cả. Ngày nay, mày tham gia rất nhiều hoạt động xã hội bởi tao thấy phương châm trước giờ của mày vẫn không thay đổi “một người vì mọi người”. Hồi nhỏ, mày chỉ toàn chơi với mấy đứa lớn tuổi hơn mày, chỉ có mỗi tao bằng tuổi mày là mày chịu chơi. Tụi nó hay ăn hiếp mày thế mà mày vẫn chịu được. Hay thật! Mày luôn nghĩ ra cách để chiến đấu lại tụi nó, có những lúc tao thấy mày chiến thắng đấy chứ.
Hồi phổ thông mày học chăm chỉ lắm, trái lại lên cao đẳng mày có vẻ bỏ bê việc học, mày chú tâm vào những hoạt động ngoại khóa quá nhiều. Tao không muốn nói điều đó sai hay đúng, tao chỉ có lời khuyên nhỏ dành cho mày “việc mày làm không quan trọng, quan trọng là mày biết mày đang làm gì, phục vụ cho mục đích gì”. Tao còn nhớ như in câu danh ngôn “việc học lớn nhất là học làm người”, nếu không thành công trong việc học tập thì cũng đừng buồn vì giờ đây mày đã nên người.
Chúc mày sức khỏe và thành công!
Mong sớm nhận được hồi âm! (Niềm tin)
Người gửi
Kendy Đạt
03.11.2010