Lần đầu tiên lớp tôi tổ chức một buổi công tác xã hội lớn, khoảng 80 bạn tham gia và được nhà trường quan tâm. Tôi là người dẫn đầu ngày hôm nay, thích nhất là lúc vẫy vẫy cây cờ trông rất khí thế và háo hức làm sao. Đi khoảng một giờ đồng hồ chúng tôi đến trung tâm nhân đạo Quê Hương thuộc tỉnh Bình Dương.
Chúng tôi bắt tay vào công việc ngay, nào là sơn các dụng cụ bằng sắt, các bạn nữ thì lau tường và sàn, dọn dẹp vệ sinh, còn các bạn nam thì ra phía sau khu dự án khiêng các cây gỗ vào trong nhà, cây nào cũng phải cả chục người mới xê dịch được. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ôi! Một cái cây thật to đã rớt xuống ngón chân cái của bạn Khải, máu chảy thật đậm đặc mà không có 3MCPD. Bài học đầu tiên cho những bạn sinh viên ngành cơ khí, một ngành đòi hỏi tính cẩn thận rất cao, qua vụ này hy vọng sẽ thức tĩnh nhiều bạn. Có bạn bảo tôi rằng “lên đây giống làm công nhân quá!”, không đâu các bạn à! Những việc các bạn đang làm thật ý nghĩa, chỉ cần mình vui với những gì mình làm và điều đó giúp ích cho nhiều người là hạnh phúc lắm rồi đấy.
Có những bạn đến đây chỉ để xôm tụ, có những bạn chủ động tìm đến các em nhỏ tay ôm tay ấp, các em dường như không muốn buông tay ra, chỉ muốn nắm chặt bởi từ khi sinh ra các em nào biết đến vòng tay yêu thương của người mẹ.
Hai ngày trước đó, tôi có gửi email đến anh quản lý nơi đây và nhờ anh nấu ăn cho 80 bạn nhưng chưa thấy hồi âm, đến tới nơi hỏi ảnh thì được trả lời là đã đọc, tôi vui lắm. Thế là đến giờ trưa các bạn đã có món ăn, một tô mì thơm ngon mà không có miếng thịt, hẳn các bạn chưa quen với đời thường, nào là phải có thịt, có mùi vị… có bạn đang ăn còn nói vui “tao đang ăn cái đùi gà to quá”, “tao có miếng bò tái ngon ghê”.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp? Nếu các bạn muốn biết thế nào là khốn khổ, thể nào là kém may mắn thì hãy đến với những mái ấm mồ côi, những trung tâm khuyết tật để thấy rằng mình còn may mắn hơn họ rất nhiều. Đừng đòi hỏi!
13g tôi vừa chạy ngoài đường vừa phải chiến đấu với cơn mưa chiều, những hạt mưa đá cứ tạt ào ạt vào mặt. Có lúc tôi đã nhắm mắt chạy xe, gió thổi qua thổi lại tôi như muốn bay khỏi xe, nhưng tôi vẫn cứ chạy? Điều gì đã làm tôi không dừng lại? Xe tôi bị mòn thắng! Đến Nhà văn hóa Sinh viên để tham gia buổi học kỹ năng sống đầu tiên (trễ 4 phút), mọi người đã bắt đầu tập trung để học, chủ đề ngày hôm nay là “Xây dựng sự tự tin và chủ động”, xin lỗi vì tôi đã không trọn vẹn trong ngày hôm nay tuy sức khỏe có đôi chút suy giảm, những lúc thật trầm lắng, những lúc thật sôi động.
Tôi học được sự chủ động quý báu từ một bạn nữ lần đầu tiên gặp, khi bạn bảo lạnh và choàng vào tay tôi, tôi như tạo được niềm tin trong bạn. Có một điều không được báo trước, đó là sinh nhật lần thứ 8 của NVH Sinh Viên, chúng tôi được ăn búp-phê và xem múa, hát, nhảy break-dance… Các bạn biết mọi người chú ý gì nhất trong buổi tiệc không? Đó là CLB Kỹ Năng Sống, họ thật tuyệt vời khi họ hô: “Good, Great, Excellent” thật khí thế và đều nhịp, đó là sức mạnh của tình đoàn kết.
Đạt V
17.10.2010