Đây chắc chắn là lá thư tui thích nhất, chữ viết đẹp nhất, cảm động nhất mà tui từng nhận vào năm học cuối cấp 2 trường THCS Võ Thành Trang. Đến bây giờ tui cũng không biết người ấy là ai…
Nội dung bức thư:
[…
Anh Đạt dễ mến!
Anh à!
Anh có biết là suốt 3 năm qua chưa bao giờ em phải thầm thương thầm nhớ đến 1 người nào cả không? Mà bây giờ em phải nhớ đến 1 người như anh. Anh có biết yêu một người là khổ lắm không hả? Em không biết tại sao mỗi lần gặp anh thì trái tim em nó không chịu nằm yên mà nó cứ ca hát và nhảy loạn xạ lên. Em không biết làm sao cho nó nằm yên cả.
Anh biết là trước khi viết là thư này cho anh thì em đã suy nghĩ rất nhiều và đã dùng hết can đảm để viết cho anh. Em biết là khi anh đọc lá thư này thì anh sẽ rất ngạc nhiên khinh thường em, xem em là 1 cô bé dở hơi. Nhưng anh à, dù anh có nghĩ em thế nào đi nữa thì tình cảm của em cũng sẽ không thay đổi đâu anh ơi! Anh có biết là vì sự lạnh lùng của anh đã làm tim em tan nát không?
Nhiều lần em gặp anh đang chơi với bạn thì em rất rất muốn chạy lại anh và muốn trò chuyện với anh nhưng em không dám lại gần anh vì khi gặp anh thì người em bỗng rung lên và em sợ khi bước đến anh thì anh sẽ xua đuổi em. Và khi ấy em sẽ rất buồn. Nhưng giờ đây dù sao đi nữa em vẫn muốn hỏi anh 1 điều: “Anh có tí tình cảm nào với em không?”
Bật mí nha: em có học trong trường anh.
Cô bé mãi mãi yêu anh.
Gởi: Người em yêu nhất trên đời.
[Vẽ ký tự tượng hình, tự dịch ra]
Dù sao đi nữa em vẫn yêu 1 người là anh
Dù nắng, dù mưa, dù sét, em vẫn yêu 1 người là anh.
…]
Bức thư được đặt trong hộc bàn, xem ra câu hỏi cuối khó trả lời quá vì thời gian không cho phép anh ở lại trường học tiếp, anh cũng không thích học 2 năm lớp 9 đâu em… Phải chi em nói em là ai là xong phim mẹ rồi.